Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa – Chương 54


Chương 54

Vị ngọt

“Mẹ, con không đưa cô ấy về”. Anh thản nhiên trả lời.

Bà Tiếu nghi hoặc nhìn anh, “Không phải con nói sẽ đưa con bé về sao?”.

“Mẹ, con muốn nói chuyện nghiêm túc với mẹ”. Vẻ mặt Tiếu Dương thật sự nghiêm túc.

Bà Tiếu cũng ngồi xuống sofa, lấy điều khiển tivi giảm âm lượng, “Con nói đi”.

“Con muốn tái hôn với Hiểu Nhiên”.

“Mẹ không đồng ý”. Bà Tiếu chém đinh chặt sắt trả lời.

Tiếu Dương nhìn vào mắt mẹ, “Mẹ, mẹ cũng biết mà, năm xưa con và Hiểu Nhiên ly hôn vốn là vội vàng không suy xét kĩ. Kỳ thực bọn con vẫn còn tình cảm. Những năm tháng đã bỏ lỡ thì cũng đã bỏ lỡ rồi, nhưng xa nhau mười năm còn có thể gặp lại, chứng tỏ con và cô ấy chưa hết duyên phận, có lẽ ông trời muốn cột hai đứa con lại với nhau, hơn nữa còn có Dương Dương, nó là cháu gái của mẹ, là con gái của con, chẳng lẽ mẹ không muốn gia đình ba người chúng con đoàn tụ sao?”.

Bà Tiếu cũng nhìn thẳng vào mắt anh, “Đứa trẻ này, từ nhỏ đến lớn con là đứa con hiếu thuận. Vậy mà năm đó con tốt nghiệp đại học liền ầm ĩ muốn kết hôn với họ Khương kia, lúc ấy mẹ đã sống chết không đồng ý, nhưng con không nghe lời, lại còn phân tích một tràng đạo lý, nào là con bé đó hiền lành tốt bụng, hiểu chuyện, quan trọng nhất là hợp với con. Lúc ấy mẹ đã mềm lòng, không lay chuyển được con nên đành phải đồng ý.

Nhưng kết quả thì sao, không đến hai năm đã ly hôn. Người xưa nói rất đúng, không nghe lời người lớn sẽ phải chịu khổ. Lần đầu tiên đã không ngăn được con, lần thứ hai có nói gì mẹ cũng không phạm sai lầm làn nữa”.

“Mẹ, con đã ba mươi năm tuổi rồi, không phải là đứa trẻ hai mươi mấy tuổi như năm xưa nữa, làm chuyện gì con cũng đều suy tính cẩn thận rồi. Đặc biệt hôn nhân là chuyện lớn, tự con cũng biết thận trọng. Con xin cam đoan không phạm sai lầm lần nữa, mong mẹ hãy tác thành cho hai đứa con, được không?”.

“Tiếu Dương, lúc đầu con và Khương Hiểu Nhiên kết hôn đã không nghĩ kĩ. Con bé đó tốt bụng à, vậy sao vợ của Cố Thiên Nhân lại tìm đến tận cửa vậy? Trên báo không phải đều viết những kẻ thứ ba mới bị hắt axit sunfuric vào mặt hay sao, cô ta chắc chắn đã chen chân vào gia đình người khác, hại gia đình người ta tan cửa nát nhà, mới rước lấy chuyện khốn khổ này. Nhưng con lại là đứa không may đỡ đạn thay cho cô ta”. Bà Tiếu cao giọng nói, dường như khí huyết cũng cao lên.

Tiếu Dương vội vàng cầm cốc nước trên bàn đưa cho mẹ anh, “Mẹ, huyết áp mẹ cao đừng nóng giận vậy, uống ngụm nước đã”.

Bà Tiếu nhận cốc nước uống cạn, “Đừng làm ra vẻ hiếu thuận thế, chỉ cần anh không đưa con đàn bà kia về nhà, mẹ anh sẽ thấy bố dưỡng hơn cả ăn linh đan đấy”.

Tiếu Dương thấy khí sắc mẹ không tốt, biết không nên thảo luận vấn đề này bây giờ, đành phải hoãn câu chuyện lại.

Trở về phòng trong lòng thấy phiền muộn, nhớ đến cả ngày ngay không được nghe thấy giọng nói của Khương Hiểu Nhiên, vì thế gọi điện thoại cho cô,

Điện thoại vang một lúc lâu mới có người bắt máy.

“Bà xã, đang làm gì vậy, sao lâu thế mới nhận điện thoại”. Giọng nói Tiếu Dương bất giác trở bên ôn hòa rất nhiều.

Khương Hiểu Nhiên vừa mới vào phòng, cầm di động ngồi lên giường, “Còn có thể làm gì nữa? Vừa nãy em sang kiểm tra bài tập của con. Nghỉ hè chơi nhiều không chịu học hành, đến cái phép tính đơn giản cũng làm sai. Lại không nắm chắc kiến thức cơ bản, cẩn thận khai giảng rồi không theo kịp các bạn”.

“Bà xã, em vất vả rồi”. Tiếu Dương đi đến cửa sổ, dựa người lên tường.

Khương Hiểu Nhiên nghe hai tiếng bà xã cảm thấy ấm áp lạ thường, giọng nói cũng mềm mại hơn, “Đáng ghét, gọi dễ nghe nhỉ”.

Tiếu Dương cúi đầu cười, “Không gọi bà xã, vậy gọi là em yêu nhé,  từ này còn dễ nghe hơn”.

“Buồn nôn chết, sao trước kia em không phát hiện miệng lưỡi anh ghê gớm thế này nhỉ?”. Khương Hiểu Nhiên cười mắng.

“Thực ra anh đã sớm muốn gọi em là em yêu rồi, em yêu, em yêu”. Tiếu Dương cố ý gọi vài tiếng.

Mặt Khương Hiểu Nhiên phút chốc đã đỏ, “Im miệng ngay”.

“Im miệng à, trừ khi em hôn anh vài cái”. Tiếu Dương gian xảo nói.

“Chết cũng không biết xấu hổ, đang nói qua điện thoại, hôn thế nào đây?”.

“Anh nói ra một nơi, em chỉ cần qua điện thoại cố gắng chụt một tiếng thôi”.

Khương Hiểu Nhiên thấy anh cứ trêu đùa, biết không dành cho anh chút ngon ngọt hẳn anh sẽ không ngắt điện thoại, vì thế nói, “Anh chỉ có một cơ hội thôi đấy”.

“Anh muốn nhất một nơi”.

Khương Hiểu Nhiên còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng chụt một tiếng vào micro, tiếng truyền đến tai Tiếu Dương, cả người vui sướng như được ăn kem lạnh vào hè nóng bức, trong lòng trống rỗng tức khắc tràn đầy hạnh phúc.

“Bà xã, em có biết anh muốn nhất nơi nào của em không?”.

Khương Hiểu Nhiên thuận miệng hỏi tiếp, “Nơi nào?”.

Tiếu Dương nói rõ ràng ba chữ.

Mặt Khương Hiểu Nhiên đỏ như mông khỉ, “LM đáng chết”. Nói xong liền cúp luôn điện thoại.

Tiếu Dương cười to sau đó cũng ngắt điện thoại, anh có thể tưởng tượng được vẻ mặt vừa tức giận vừa xấu hổ của cô, anh không biết sao muốn trêu chọc cô một tí, vậy mà cô đã tin là thật.

Đóng cửa sổ, Tiếu Dương nằm trên giường, tay còn đặt lên ngực, nơi đó thật sự rất ngọt ngào. Chưa bao giờ có thể dùng vị ngọt để hình dung đến nơi đó.

Hiểu Hiểu, cám ơn em, chỉ có em mới có thể cho anh cảm giác này.

Khương Hiểu Nhiên đã nửa tháng không gặp Lưu Sảng, trong lòng rất nhớ cô. Vì thế sáng sớm hôm nay liền mua vé xe buýt đến vùng thị trấn thăm cô.

Ngồi một giờ trên xe mới đến được nhà dì của cô ấy. Là một căn nhà tập thể cao tầng kiểu cũ, nhưng thấp hơn so với các khu nhà tập thể khác, dưới tầng còn có một khoảng sân lớn trống trải.

Thật vất vả mới leo lên được tầng thứ năm, gõ cửa nhà dì cô.

Vừa vào cửa, Lưu Sảng liền nắm chặt tay cô, “Hiểu Nhiên, cậu đến rồi, tớ nhớ cậu muốn chết rồi đây”.

Dì đang ở nhà, thấy cô đến liền nhiệt tình tiếp đón, “Trời nóng thế này, đi đường xa đến đây chắc cũng mệt rồi, uống cốc nước có ga đi”.

“Cảm ơn dì”. Khương Hiểu Nhiên nhận cốc nước để ở trên bàn, sau đó lấy từ trong túi to sữa bột, một ít đặc sản để lên bàn.

“Hiểu Nhiên, cậu đúng là tự coi mình là khách mà, còn mang nhiều thứ thế này làm gì”. Lưu Sảng trách cứ cô.

Lúc ăn cơm, dì nấu một nồi canh vịt, “Hiểu Nhiên à, ở nơi khác dì không dám nói, nhưng nơi này có món canh vịt là ngon tuyệt vời, không nơi nào ngon bằng đâu”.

Hiểu Nhiên uống một ngụm canh, “Thật sự rất ngon, hương vị ngon tuyệt giống như ở nhà hàng nổi tiếng vậy”.

Dì chỉ lên một bàn đầy đồ ăn, “Đây là rau nhà tự trồng, rau sạch hoàn toàn đó”.

“Ăn ngon lắm, vừa giòn vừa mát”. Khương Hiểu Nhiên khen không dứt miệng, “Dì à, thị trấn dì đồ ăn nào cũng có ạ?”.

“Mọi người ở đây sống trong một khu tập thể, đằng sau còn có một khoảng đất trống, nhàn rỗi không có việc gì vài người già như chúng ta đi khai phá trồng ít rau dưa”.

“Chú không có nhà ạ?”.

“Ông ấy và con gái trưa đều ăn cơm ở cơ quan, bình thường ban ngày chỉ có Sảng Sảng làm bạn với dì. Hiểu Nhiên, Sảng Sảng ở nhà này dì cũng vui hơn hẳn, cháu cứ yên tâm đi, dì coi nó như con gái trong nhà, như thế cho nó đỡ thấy buồn”.

“Dì này, nghe dì nói mà. Dì coi cô ấy còn hơn cả con gái nữa”.

Dì cười đến mức miệng không khép lại được, vội vàng gắp thức ăn cho cô.

Khương Hiểu Nhiên đã lâu chưa được thưởng thức bữa cơm ngon đến như vậy, cô ăn hẳn hai bát cơm đầy.

Sau khi ăn xong, Lưu Sảng và cô vào phòng nghỉ ngơi.

Hai người nằm trên giường, trong phòng mở điều hòa nhưng Lưu Sảng vẫn còn dùng thêm chiếc quạt nan.

Khương Hiểu Nhiên nhìn cô ấy đang mang thai,”Khi tớ mang thai Dương Dương cũng không to thế này, tớ còn tưởng cậu mang song thai đấy!”.

“Một đứa là đủ lắm rồi, lại còn đòi sinh đôi, chắc cuộc sống tớ bị vùi dập mất”.

“Đúng vậy, nuôi khó mà bây giờ có đứa con rất quý giá, cái gì cũng cần đến tiền”.

Lưu Sảng vuốt bụng, khóe miệng mỉm cười, “Chắc chắn là một tên nghịch ngợm đây, một ngày đạp tớ không biết bao nhiêu lần”.

Khương Hiểu Nhiên thấy bộ dạng vui vẻ của cô, bản thân không định nói nhưng vẫn không nhịn được, “Cậu vừa đi xong Tô Tuấn đã gọi điện cho tớ tìm cậu”.

“Kệ anh ta tìm, dù sao chỉ cần ly thân hai năm là có thể ly hôn được rồi”.

“Cậu chuẩn bị một mình nuôi con và sống ở đây luôn sao?”. Khương Hiểu Nhiên nhìn cô.

“Cũng không phải. Tuy nói dì đối với tớ rất tốt, nhưng dù sao bà cũng có gia đình của bà, tớ sinh con xong, chờ đứa trẻ đầy tháng sẽ chuyển đi nơi khác”.

“Một mình cậu nuôi con nhỏ rất vất vả, vừa bận công việc nhà vừa phải chăm sóc con, cơ thể ăn uống không đảm bảo”.

“Cũng không còn cách nào khác, không thể để người khác lo cho mình mãi được”.

“Hay là đến lúc đó tớ nhờ dì tớ đến giúp cậu, bà dù sao cũng về hưu, ở nhà cả ngày không có việc gì cũng thấy buồn chán”.

Lưu Sảng cầm tay cô, không nói câu gì.

Lúc chiều tối, Lưu Sảng và cô đi xuống dưới tầng tản bộ.

Dưới tầng có một khoảng sân rộng, ở đó rất nhiều đứa trẻ đang chơi đùa, những người già đang ngồi dưới tán cây hóng mát.

“Lưu Sảng”. Một chàng trai khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám gọi cô.

Khương Hiểu Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông dáng vẻ nhã nhặn, ánh mắt sáng ngời, khóe miệng còn luôn mỉm cười.

“Tịch Ích, sao cậu không gọi tôi là chị, không biết lớn nhỏ gì”.

Chàng trai đi về phía cô, ánh mắt nhìn chằm chằm bụng cô, “Sắp sinh chưa?”.

“Ừ, còn nửa tháng nữa”.

Chàng trai muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng không nhịn được vẫn thốt lên, “Ba đứa bé sao không đến thăm chị?”.

Lưu Sảng cười, “Đây là con của một mình tôi thôi”.

Chàng trai cũng cười, “Hai chị ra sân sau mà xem, ở đó có rất nhiều đồ ăn, toàn rau xanh, nhìn rất thích”.

Khương Hiểu Nhiên đi vài bước rồi còn quay đầu nhìn lại, Tịch Ích vẫn còn đứng ở đó nhìn hai cô.

“Sảng, người đàn ông đó là ai vậy, nhìn rất quen”. Cô rất ngạc nhiên.

“Tớ lớn lên ở nơi này, lúc ấy có một đám trẻ chơi với nhau mỗi tớ là lớn tuổi nhất, tớ được xem như vua, cậu ta kém tớ sáu tuổi, cả ngày chỉ lẽo đẽo bám theo tớ, trông rất buồn cười”.

“Khó trách cậu muốn về lại nơi đây, thăm lại chốn xưa, còn có rất nhiều bạn tốt nữa”.

“Ở thành phố B một thời gian dài, trở lại nơi này mới thấy thân thiết không nói nên lời. Buổi sáng mỗi ngày tớ ăn sáng xong là ra ngoài tản bộ, có lẽ vì ít xe cộ đi lại nên không khí rất trong lành. Buổi tối xuống tầng, cùng ngồi với hàng xóm nói chuyện nhà cửa, mọi người quen thuộc giống như người một nhà. Mỗi lần đều phải để dì giục tớ mới chịu về nhà”. Trong mắt Lưu Sảng lóe lên ánh sáng rạng ngời.

Xem ra cuộc sống của cô ấy ở đây rất ổn định, Khương Hiểu Nhiên cảm thấy rất vui mừng.

Gió đêm thổi xào xạc, tuy là ngày hè nhưng hai người lại cảm thấy chưa bao giờ mát mẻ đến vậy, không khỏi nhìn nhau cùng cười.

Trên đường về nhà, Khương Hiểu Nhiên ngồi trên xe buýt nhìn ngoài cửa số. Lại nghĩ đến Lưu Sảng, cô ấy ở thị trấn nhỏ này đã thích ứng rất nhanh, tâm trạng cũng vui vẻ lên nhiều, cô cũng thấy rất yên tâm.

Thật bất ngờ khi Lưu Sảng trưởng thành trong điều kiện gia đình rất tốt, vậy mà bây giờ cô ấy cũng biết tự thay đổi cuộc sống tương lai của mình.

Vẫn còn đang suy nghĩ miên man, xe đã chạy về đến thành phố B.

Sau khi Khương Hiểu Nhiên xuống xe, đi bộ khoảng hơn mười phút đến khu nhà. Khu nhà trồng nhiều cây xanh, ngay ở giữa có trông một vườn hoa tròn, ban đêm có rất nhiều gia đình kéo nhau ra đây ngồi nói chuyện hóng gió.

Đi về phía trước mới đến nhà cô.

Lúc này đột nhiên có một người ngoại hình cao lớn đứng chắn trước mặt cô.

Khương Hiểu Nhiên kinh ngạc nhìn anh, “Tô Tuấn”.

End

 

Bình luận về bài viết này

28 bình luận

  1. thảo nguyễn

     /  Tháng Bảy 16, 2011

    ui mình giật được tem rồi * mừng rơi nước mắt*

    Trả lời
  2. NANA018

     /  Tháng Bảy 16, 2011

    hay rui.mong là luu sảng dứt khoát được với To Tuấn.thanks các bạn.

    Trả lời
  3. jenn91

     /  Tháng Bảy 16, 2011

    Mong chờ chương sau ;))

    Trả lời
  4. phonglinh

     /  Tháng Bảy 16, 2011

    thanks 🙂

    Trả lời
  5. é, Tô Tuấn lại lên sàn rồi, mong chương sau ghê ^^

    tks bạn X:X:X

    Trả lời
  6. huhu, mải mê đọc xong rồi mới comment nên hụt mất tem rồi

    Trả lời
  7. miken

     /  Tháng Bảy 16, 2011

    TT dang ghet…

    Trả lời
  8. Mẹ TD sao cố chấp thế!!!

    Trả lời
  9. Thanhnghi

     /  Tháng Bảy 16, 2011

    Mong TT bi dday wa
    Cam on

    Trả lời
  10. Pandanus255

     /  Tháng Bảy 16, 2011

    Thanks

    Trả lời
  11. khicon2004

     /  Tháng Bảy 16, 2011

    Thank nang nhe. Truyen nay co bao nhieu chuong vay nang?

    Trả lời
  12. bqsach

     /  Tháng Bảy 16, 2011

    thanks ban

    Trả lời
  13. ầu men, tôi chán cái bà mẹ chồng quá T_____T người đâu mà phiến diện, nghe có mỗi một phía X(.
    hú dè, bạn Tô Tuấn lại xuất hiện, có cái hay rồi đơi =)))))))) chết bạn nhé bạn Tuấn. Cơ mà mình nghi bạn TỊch Ích kia có ý với Sảng lắm đó XD~~~~

    Trả lời
  14. nhà cô chả có chỗ để “vốt” nhỉ :(((( chán thế =3=

    Trả lời
  15. ta ghet tô tuấn quá

    Trả lời
  16. mình nghĩ tình yêu của LS trong lúc nhẫn nại chờ TT hồi tâm đã ngày càng cạn kiệt rùi, nên mình nghĩ QĐ chia tay lần này là o thể cứu vãn
    Hy vọng thế mình ghét TT
    Thanks editor nha

    Trả lời
  17. trang

     /  Tháng Bảy 16, 2011

    Thanks nang n n

    Trả lời
  18. Ngược tử chả đi Ka… mềnh ủng hộ bạn :x…

    Trả lời
  19. phongnhi

     /  Tháng Bảy 16, 2011

    chuong sau

    Trả lời
  20. Tiểu Lục

     /  Tháng Bảy 17, 2011

    thank KA nhiều, mình thấy LS mạnh mẽ thật đấy. cổ vũ cho LS thôi. ghét mẹ TD nữa, mong chương sau của KA.

    Trả lời
  21. Frank

     /  Tháng Bảy 17, 2011

    Me TD kho khan wa di. Thanks.

    Trả lời
  22. Siu nhơn đầu heo người mèo súp pờ ngây thơ ít sờ mi :">

     /  Tháng Bảy 17, 2011

    tui hunnnnnnnnn co

    Trả lời
  23. banhmikhet

     /  Tháng Bảy 17, 2011

    thanks nàng

    Trả lời
  24. canhcam

     /  Tháng Bảy 17, 2011

    LS có fan hâm mộ đó, TT lần này chết nha, đáng đời lão… thank nàng

    Trả lời
  25. cuối cùng cái tên chết bằm cũng xuất hiện… C LS ko thể tha thứ cho tên này dễ dàng được… ngựa quen đường cũ… tên này tốt nhất cho làm thái giám hoặc cho vào chùa đi tu thôi … hắc hắc
    Thanks bạn nha’

    Trả lời

Gửi phản hồi cho linh Hủy trả lời